PHẦN 1
Không biết đã bao nhiêu lần hoặc là tôi nói, hoặc là Nhung nói hoặc cả hai cùng nhắc đến việc nhờ có Zalo thì mới có cuộc tình đẹp đẽ, hạnh phúc và một tương lai tươi hồng của gia đình chúng tôi.
Chuyện rằng…
Tốt nghiệp Phổ thông rồi đỗ vào trường ĐH danh tiếng ở thành phố khi chưa đủ 17 tuổi vì tôi được mẹ cho đi học lớp 1 từ khi mới 5 tuổi.
Mẹ mua cho cái điện thoại và một máy tính bảng trước khi xa nhà nhập trường…
– Mẹ mua điện thoại để con gọi cho mẹ đỡ nhớ con trai. Còn máy tính bảng để học chứ không được dùng vào việc linh tính đấy. Nghe chưa con trai của mẹ?
– Vâng! Con nhớ rồi ạ!
Vào học ngành công nghệ thông tin nên chỉ được một học kỳ là hai cái phương tiện mẹ mua cho đã trở thành… lạc hậu, chật hẹp không đáp ứng nổi những đòi hỏi tìm tòi của tôi.
Không muốn làm phiền mẹ nên chỉ hết học kỳ 2 vừa học vừa làm gia sư về công nghệ thông tin thì tôi đã dư tiền tự sắm cho mình một laptop và một Iphone mới hiện đại và hợp thời.
Nghỉ hè về tôi đưa cho mẹ chiếc máy điện thoại và máy tính bảng Galaxy Samsung mà mẹ tặng tôi hồi đầu năm học. Rồi… hướng dẫn mẹ cập nhật những ứng dụng mới.
– Gớm! Con trai mẹ giờ giỏi thế. Mẹ chỉ cần 2 ứng dụng nghe và gọi thôi.
Hơn một tháng nghỉ hè bên mẹ, tôi lăn lưng làm giúp mẹ những công việc nặng rồi tạm biệt mẹ…
– Con muốn tận dụng thời gian còn lại dịp học sinh nghỉ hè để dạy thêm theo các hợp đồng đã nhận qua nhóm “Những cao thủ bàn phím” do tôi và một số bạn vừa thành lập.
– Ừ! Con cứ đi nhưng nhớ phải thường xuyên gọi điện về cho mẹ nhé.
Tôi lao theo những đam mê công nghệ và kiếm tiền nên những cuộc gọi về cho mẹ cứ thưa dần…
Tôi vẫn tin rằng mẹ tôi chỉ là người nhận nuôi đứa bé trai (là tôi) bị bỏ lại trước cổng làng lúc mẹ mới 20 tuổi. Kể cả khi ông bà ngoại còn sống cũng đều nói như vậy và dân làng cũng tin như thế.
– Thằng Quân con nuôi mà càng lớn càng giống mẹ Quỳnh nhỉ. Ông bà Quang (tên ông ngoại tôi) thật có phúc. Tự nhiên có được thằng bé đẹp như thiên thần…
Tôi cứ mặc nhiên lớn lên trong sự yêu thương, đùm bọc, chăm bẵm của ông bà và mẹ nuôi.
– Có con rồi thì cần gì phải lấy chồng nữa! Biết người ta có thương yêu con mình không?
Câu này tôi thường được nghe cả nhà nói vậy. Tôi không phân biệt nổi thế nào là con đẻ, con nuôi? Mà cần gì phải nghĩ khi luôn được cả nhà yêu chiều nhưng rất nghiêm khắc. Chính vì thế nên tôi học rất giỏi và rất ngoan.
Năm tôi 15 tuổi vào lớp 10 thì lần lượt đầu năm là ông ngoại rồi cuối năm là bà ngoại bỏ lại mẹ con tôi ở lại trên dương thế.
Mẹ suy sụp lắm! Gầy gò với cặp mắt luôn đỏ hoe vì khóc và thâm quầng vì mất ngủ. Tôi thương mẹ đến cháy lòng. Cảnh nhà trống vắng lại càng thêm cô quạnh.
Một năm sau, mẹ gượng dậy từ đáy sâu của sự đau buồn để dồn thương yêu cho tôi tập trung vào học.
– Con phải học thật giỏi. Sau còn nuôi mẹ nhé. Mẹ chỉ còn mỗi con trên đời này thôi!
Tôi ghi khắc và làm theo sự mong muốn của mẹ.
Một phần vì mải học, mải kiếm tiền, Một phần vì cả mấy tháng nay mẹ con không liên lạc được với nhau.
Tôi gọi về thì máy luôn trả lời: “Số máy này hiện không liên lạc được, xin quý khách…”
Ngược lại, thi thoảng có số máy lạ gọi cho tôi. Nhưng như một nguyên tắc bất di, bất dịch mà tôi tự quy định không nghe từ số máy không có tên trong danh bạ máy. Mà máy tôi danh bạ chỉ khoảng hai chục người chứ nhiều nhặn gì đâu. Tôi rất ít mối quan hệ nào khác ngoài mẹ, nhóm bạn thân và vài bậc phụ huynh có con do nhóm tôi dạy kèm nên rất dễ nhớ.
Còn hơn tháng nữa thì lại được nghỉ hè về với mẹ rồi. Hè này tôi sẽ tặng mẹ số tiền không nhỏ do tôi kiếm được từ bàn tay, khối óc của mình. Chắc mẹ mừng và tự hào về tôi lắm. Dù rằng lương của mẹ cũng kha khá dư dả chi tiêu, để dành và thỉnh thoảng còn cho tôi.
Một buổi đêm muộn. Nghe âm thanh thông báo từ ứng dụng Zalo. Tôi mở ứng dụng ra coi. Thấy từ số lạ một dòng chữ hiện ra: ” CHÀO BẠN! TÔI CÓ SỐ MÁY CỦA BẠN. ĐỒNG Ý KẾT BẠN VỚI TÔI NHÉ “. Tôi tủm tỉm và lẩm bẩm: ” Chắc là ai đó có sói đt của mình thôi mà.”. Vì khi lập trang Facebook tôi có ghi rõ số điện thoại chính để giao dịch công khai. Còn số của sim 2 cùng trong máy thì chỉ là riêng của mình tôi!
Tôi chợt nhớ có lần cô cháu của một phụ huynh có xin số của tôi sau một lời phân bua: “Em xin cho người bạn để liên lạc mời anh hoặc ai trong nhóm anh làm gia sư dạy thêm thôi mà!”. Có thể như vậy chăng!?
Tôi dùng sim 2 ₫ể trả lời: “Chào ban! Tôi muốn kết bạn với bạn. Mình trao đổi trên Zalo nhé!”
Rồi từ đó chúng tôi ” quen” nhau và tự nhiên thấy gần gũi và chờ đợi tín hiệu. Tôi đã đặt tên gợi nhớ riêng cho bạn này là ” BIẾT hay QUEN? Viết tắt là BhQ.” Và đặt âm thanh thông báo riêng. Khi tra ngược trang cá nhân của BhQ thì chả thấy hình ảnh nào để nhận dạng. Ảnh đại diện và ảnh bìa chỉ là hai đóa hoa quỳnh. ” Chắc bạn này cũng yêu hoa quỳnh như mình!”. Vì hình bìa của tôi cũng là một chậu dạ quỳnh tôi mua và sẽ đem về tặng mẹ.
Cứ vậy, ngày qua ngày, Đêm lại đêm, tôi và BhQ chát cho nhau đủ chuyện đông tây, kim cổ mà sao chẳng ai hỏi gì chuyện riêng tư và cũng chưa hề gọi cho nhau qua Zalo. Chỉ là những dòng chữ dần dần thấy có hồn hơn.
Đã có lần mẹ bảo:
– Nếu có bạn gái hay người yêu thì con dẫn về nhà mình chơi nhé Quân!
– Vâng ạ! Có thì con dẫn về ngay. Mẹ gật thì con tiếp tục duy trì. Mẹ mà lắc là con bye bye ngay.
– Gớm! Có mà lại xếp mẹ đứng thứ hai ngay thôi! Đàn ông, con trai mà…
– Không! Với con thì mẹ Quỳnh luôn là Number One! Tôi cự lại.
Lại có thêm mấy học sinh xin học nữa. Thế là tôi và nhóm bạn đành gác lại kế hoạch về nhà nghỉ hè cùng gia đình. Chúng tôi động viên nhau cố gắng cày thêm vừa kiếm được thêm tiền lại vừa củng cố được kiến thức vào năm thứ 2.
May có người quen từ quê ra. Gặp và hỏi thăm về mẹ thì mừng vì biết mẹ vẫn khỏe & đi làm bình thường. Tôi chỉ còn thắc mắc canh cánh trong lòng là sao mẹ không gọi điện cho tôi mà tôi gọi về cũng không được? Rồi tôi sẽ hỏi cho rõ khi tôi về!
Như vậy tôi sẽ bị lỡ hẹn với mẹ mà không thể gọi về cho mẹ theo số của mẹ. Tôi cũng lo lắng nghĩ hay mẹ có bị làm sao không? Nay biết tin sơ sơ như vậy về sức khỏe của mẹ nên cũng tạm yên lòng.
Bẵng đi đã hết thời gian nghỉ hè. Trong những ngày qua tôi và BhQ thấy như gần nhau hơn.
Có một lần tôi ỡm ờ chát với BhQ bằng một câu hỏi ướm thử như thăm dò tuổi tác và thái độ của người đó:
“Mình đổi cách xưng hô được không bạn? Vì tôi biết bạn kém tuổi tôi mà!”
Nói bạo như vậy vì tôi đã gặp người mà tôi gán cho cái tên gợi nhớ BhQ đó khi cô bé đặt vấn đề dạy thêm với nhóm của tôi.
“Em đồng ý! Dù chưa biết anh, chưa thấy anh bao giờ. Nhưng cứ xưng hô thế cho gần gũi, anh ạ. Có sao thì khi nếu được gặp nhau mình đổi cũng được mà!”
Ô! Thế ra không phải cô bé đó rồi!
Tôi tặc lưỡi: Kệ! Coi như có thêm một người bạn.
Mà tôi còn chưa hề nghĩ đến chuyện yêu đương. Mấy bạn làm chung dù cùng học một lớp, một khóa nhưng họ đều lớn tuổi hơn tôi và đều có bạn gái. Thỉnh thoảng tôi thấy họ xoắn xuýt ôm hôn nhau ngay trong phòng, trước mặt tôi làm cho tôi ngượng chín mặt và lẳng lặng bỏ ra ngoài.
Một lần, anh bạn quê Thanh Hóa trêu tôi:
– Kiếm mảnh tình mà vắt vai đi mày! Hay lắm đấy. Tình yêu sẽ là động lực lớn đấy chàng trai ạ. Kẻng trai, to con và trắng trẻo thư sinh thế thì coi chừng! Tụi con gái sẽ bủa lưới, đan hom quây bắt cho mà xem…
Một anh khác nói:
– Gớm! Mày khỏi phải vẽ đường cho hươu nhé! Thằng Quân nó mà khởi động con tim thì tụi mình tụt hậu hết. Mà này! Chót yêu thì cứ vui mà yêu thôi, còn lấy làm vợ thì phải tính. Anh mày đây này! Yêu hàng tá, toàn gái trẻ đẹp nhá. Nhưng vợ thì…
– Uầy dà! Mày cứ nói trắng phớ ra chứ ngại gì? Vợ mày hơn mày chục tuổi là cái đếch gì! Miễn là yêu nhau thật tình. Thiên hạ đầy đôi đũa lệch tuổi đấy thôi. Ngay như anh họ tao, ra trường cưới luôn cô giáo của mình, chênh nhau đến gần 2 chọi mà vẫn hạnh phúc. Cứ sòn sòn sinh 2 nhóc tì đẹp như tranh vẽ 3D…
Phải nói rằng tôi đã bị họ dần thuyết phục.
Ừ thì cứ thử yêu xem sao! Nhưng… Yêu ai? Tôi chưa quen thân đến mức có thể tỏ tình với bất kỳ cô gái nào cùng lớp hoặc cùng trường. Suốt ngày cắm mặt vào học. Rảnh rỗi thời gian lại đi dạy thêm để kiếm tiền. Vả lại, các sinh viên nữ học cùng đều lớn tuổi hơn. Họ vẫn xưng chị với tôi bởi tôi ít tuổi nhất lớp.
Tôi chợt nhớ đến bạn Zalo của tôi – BhQ!
Rồi như có phép màu. Tôi và BhQ như ngày càng xích lại gần nhau hơn. Cứ anh anh, em em ngọt như mía lùi trên mạng ảo.
Một lần lấy hết can đảm, tôi chát với BhQ:
– Anh mến em lắm rồi đấy! Anh muốn nâng mối quan hệ giữa chúng ta lên theo hướng mới. Em đồng ý nhé?
– Hướng nào thế? Mà mình đã biết gì về nhau đâu anh? Em sợ anh gặp em rồi lại âm thầm trốn biệt…
– Rồi sẽ biết! Mà sao phải trốn? Em có là sư tử thì cũng không sao. Ngược lại, khi gặp anh có khi em… lỉnh trước vì anh xấu trai lắm. Nhà lại ở vùng quê nghèo…
– Trời ạ! Anh cứ nói thế chứ. Em cũng là nhà quê đây! Lại không còn trẻ nữa đâu nhé!
– Khi đã chấp nhận nhau thì tuổi tác đâu có gì cản trở? Miễn là tìm thấy ở nhau một tình yêu đích thực, dành cho nhau trọn trái tim mình. Như trong trường anh có anh sinh viên trước anh mấy khóa, ra trường là cưới luôn cô giáo nhiều hơn cả gần hai mươi tuổi đấy. Họ hạnh phúc với hai đứa con đẹp như thiên thần.(Đoạn này là tôi phịa theo câu chuyện của anh bạn và những tiếng thì thầm ca tụng của sinh viên về mối tình cô trò. Chứ tôi đâu có biết gì cụ thể hơn đâu)
– Úi! THẬT hả ANH? (Chữ ” Thật” và đại từ nhân xưng ” Anh” được BhQ viết bằng chữ in hoa).
– Anh nói sai để làm gì? Rồi em sẽ biết rõ câu chuyện tình bất hủ này.
– Thế… nếu như em là bà mẹ đơn thân, không còn ở tuổi đôi mươi nữa thì…
– Anh đã nói rồi! Mọi thứ đều nhỏ bé trước hai con tim thực sự dành cho nhau.
– Nếu anh thực tâm như thế thì em… chấp nhận yêu! Còn đi tới hôn nhân thì chúng mình còn đủ thời gian để cân nhắc, anh ạ! Chào anh nhé! Hẹn gặp lại lần sau.
Cô nàng không thấy số điện thoại hiển thị và gọi qua Zalo là thấy hiện đoạn chat: “Nhắn tin Zalo thôi nhé!”. Đành chịu! Những cuộc chat giữa tôi và nàng ngày càng dài hơn và… bạo dạn hơn. Bao giờ tôi cũng là người chủ động nói từ YÊU EM và HÔN EM.
Dường như BhQ ngượng ngùng, e thẹn, đắn đo lắm khi cuối câu ” Hẹn anh sau nhé ” là 3 chữ cái viết liền nhau EyA mà tôi hiểu hoặc cố tình dịch nghĩa là ” Em yêu Anh”.
Cứ thế hai chúng tôi nhẹ nhàng đến bên nhau dù chưa hề gặp mặt. BhQ thực sự đã ngự trị trái tim tôi. Tôi hãnh diện và thấy mình già dặn hơn. Tôi cũng úp mở khoe với bạn bè rằng mình đang yêu và được yêu. Còn câu BhQ nói mình là mẹ đơn thân thì tôi nghĩ là nàng chỉ đùa và ướm thử tôi thôi.
Loáng cái đã hết học kỳ 2. Thời gian như co ngắn lại khi người ta yêu và dãn dài ra khi người ta nhớ.
Tôi yêu BhQ và nhớ mẹ tôi đến cháy lòng.
Tôi hối hả guồng xe về quê khi chiều đã sẫm. Trường chỉ cách nhà 40 km. Sức trai 18 đạp băng băng một lèo không nghỉ giải lao.
Về tới nhà mới gần 7 giờ tối. Nhà vẫn sáng đèn. Tôi cất tiếng gọi to…
– Mẹ! Mẹ ơi! Mở cửa cho con với!
Nghe tiếng loảng xoảng trong phòng tắm và tiếng bước chân vội vã của mẹ chạy ra mở chốt cửa.
Mẹ hiện ra trước mặt tôi. Tấm khăn phủ tóc còn đội trên đầu. Một tấm khăn tắm rộng cuốn quanh người. Chắc mẹ đang tắm dở.
Mẹ nhìn tôi trân trân, mắt ngân ngấn nước…
Tôi ôm choàng vai mẹ như mọi lần. Có điều hình như mẹ nhỏ đi hay tôi to cao lên mà đỉnh đầu mẹ nhẹ êm búi tóc dưới cằm tôi.
Chợt như nhận ra và tỉnh lại, mẹ giục tôi:
– Vào nhà đi Quân, con trai của mẹ. Vào đi! Mẹ tắm xong rồi ăn cơm. Mẹ không biết con về nhưng bữa nào cũng nấu đủ 2 xuất cho hai mẹ con vì cứ mong con về bất chợt. Hư lắm nhé! Không gọi điện cho mẹ, mẹ gọi cũng không được là thế nào, hả Quân?
Tiếng mẹ xa dần về hướng phòng tắm mà chẳng đợi câu trả lời, phân bua của tôi. Mẹ rời ra mà mùi thơm da thịt và mùi mái tóc mẹ còn vương vấn mãi quanh đây.
Mới mấy tháng không nhìn thấy mẹ, nay thoáng chút ngỡ ngàng. Mẹ vẫn trẻ quá! Trẻ hơn cái tuổi sắp 30 rất nhiều và mẹ đẹp hơn khi xưa. Đôi mắt to, trong vắt vẫn ngời ngợi dưới hàng mi đen dài và cong vút. Cặp lông mày dày hình lá liễu dài tới qua đuôi mắt. Cặp môi mọng đỏ làm nổi hàm răng trắng bóng khi mẹ nói. Mà hình như mẹ mập hơn trước thì phải bởi tôi thấy bờ vai đầy đặn dưới tấm khăn khi tôi ôm.
Một lúc lâu sau, mẹ bước ra. Bộ bà ba xanh màu nước biển càng nổi bật làn da trắng ngà nơi đôi bờ vai và đôi cánh tay trần nõn nà của mẹ. Tôi ngồi như phỗng và hau háu nhìn người mẹ một con của tôi.
Mẹ bước tới ôm đầu tôi, áp vào bụng mình. Tôi thấy thoang thoảng một mùi thơm…
– Đói chưa con trai? Con vào tắm rửa đi để mẹ làm nóng đồ ăn rồi mình ăn cơm nhé! Gần 9 giờ rồi.
– Vâng ạ! Con cũng đang nóng bức quá đây. Mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo…
– Ừ! Mồ hôi ráo rồi đấy. Vào tắm đi! Quần áo thay để đấy lát mẹ giặt cùng quần áo của mẹ cho đủ mớ.
Tôi vừa tắm vừa lan man nghĩ đến BhQ chưa từng gặp mặt đã thầm yêu. Tôi so sánh trong tưởng tượng giữa BhQ còn vô hình với mẹ mình. Ước gì em cũng đẹp như mẹ tôi.